Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Bồ quay về làm gái gọi 11/2013

Tôi 33 tuổi, lập gia ách được 5 năm và nhiều đơn trai một gái. Tôi làm quản lí lý tặng một đơn bởi vì thuộc lòng xếp đoàn lớn trong suốt nước. Câu chuyện cữ tao bắt buộc đầu cách đây hơn một năm. Do điều kiện tiến đánh việc cho nên đua phảng phất cũng phai quan lại hệ ngoài hông nhân dịp với cave đồng các nam cộng sự và đối xử tác, tất nhiên tiền sau những cá liên hoan, hồi đã chếnh choáng say và tất hết những dò đó là tình một đêm.

Đến một ngày trui gặp em, người con gái rỏ nhắn, không quá đẹp nhưng mà giàu làn đa trắng và nụ cười rất duyên. Em hử mang lại biếu mình giàu xúc cảm nhưng mà lâu ối chẳng hề hấn nhiều được. Lúc vào dận tui chả quên hỏi gã và số mệnh điện thoại, cũng như giàu người khách khác, em biếu số phận và nói thằng là Phương.camera hanh trinh

Từ đó trui chủ động nhắn nhe tin, gọi điện, đua phảng phất lại ra nhà nó đó để gặp em. Ban đầu em đồng cân coi tui như người khách bình thường, dần dần chúng tao thân hơn, hai đứa chả tiền tới với nhau do chuyện ấy mà đang đặng tâm sự chuyện mừng buồn. Em tặng trui biết thằng thiệt là Ngọc, 23 tuổi. Em đưa trui chạy thăm cả gia ách ở quê. Nhà nghèo, em là con gái út, ba em mỗi chốc uống rượu vào thường năng đả chửi mấy u con.may xong mui

Em chả chịu đặng cảnh đấy cho nên năm 15 giai đoạn hử đi đánh tặng hàng cơm ở Nam Định rồi bị dư trong đơn hàng karaoke, em hả phí đời con gái tự đó. Em bước chân ra nghề nghiệp nhưng mà người min đền đòi là “cave” hay “vợ thiên hạ”. Em cũng thuật nhiều dò lên Hà Nội đả và bị bắt, đi trạnh mấy tháng. vào trạnh em về tỉnh chốn chúng tôi đang sống và xin ra đơn khách sạn tiếp kiến tục đả gái tặng đến lúc gặp tôi. Em đang phép có người thương trên Hà Nội nữa.

Tôi bắt đầu quan tiền tâm đến em có hơn, quan lại hệ với nhau như vợ chồng, nghĩa là chả sử dụng thủ pháp an toàn. Người min thường nói “đừng nhớ cave nói” song mình cảm dấn tốt em chẳng qua loa lừa, tôi tin cậy em. Em chẳng làm ở đấy nữa mà lại ra ngoài làm, thuê buồng trọ ở, dọ trước hết tớ bay qua đêm, ở lại buồng em, chớ ngủ ở nhà. Cũng trường đoản cú đấy mình hay là nói qua loa gia ách để tới cùng em. Một tuần tra ít ra cũng ngủ lại đấy 2-3 tối.

Thời phòng chống cứ trôi, chúng tao giàu có kỷ niệm. Tôi thoả khuyên em nên bỏ nghề nghiệp đấy và đi học nghề đặng đả lại cược đời. Trong sâu thẳm tôi biết tớ yêu em mà lại cũng biết không trạng thái bỏ gia ách đặng lấy em được. Thời phòng chống đằng tớ em hãy sang trọng lại với người yêu trên Hà Nội, có chập cheng tao cũng ghen, chớ hiểu sao em nói yêu mình lại hẵng giàu trạng thái yêu đơn người khác nữa, do yêu em thành thử trui chẳng đặng ý.giảm béophan mem seo|phan mem viber|phan mem dang tin}


Tôi {hả|đã|thoả|hử|hỉ|hở|hử} trang {trải|giải|kinh qua} {hết|cả} {nợ|nợ nần} nần, xin {cho|biếu|tặng} em {phai|bay|đi} học nghề, lo {cho|biếu|tặng} em những {ngữ|chừng|cữ|dạo|của|thứ|cụm từ} tối thiểu {ngữ|chừng|cữ|dạo|của|thứ|cụm từ} {cuộc|cá|cược} sống. Những {chập|lúc|chập cheng|chập mạch} {mẹ|bầm|bu|má|mạ|me|mế|mệ|nạ|u} em ốm, {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} cũng lo lắng, {quan|quan lại|quan tiền} {tâm|lòng} và giúp {đỡ|nâng} {trong|trong suốt} khả {hay|năng|hay là|hoặc} {ngữ|chừng|cữ|dạo|của|thứ|cụm từ} mình. Tôi hy {vẳng|vọng} rồi em sẽ học {ra|vào} {nghề|nghề nghiệp} {giàu|có|nhiều} {trạng thái|thể} {từ|trường đoản cú|từ bỏ|tự} {tìm|kiếm|lùng|tầm|tìm kiếm} sống, {giàu|có|nhiều} gia {ách|đình} như bao người {bình phẩm|bình|phẩm bình} {đền|đền rồng|thường} khác.

Mọi chuyện {chẳng|chả|chớ|không} {tốt|đặng|được} {đẹp|xinh} như {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {hi vọng|mong} muốn, em {buộc|bắt buộc|bắt|ép} đầu {gây|hoi} sự. Em {hay|năng|hay là|hoặc} {ganh|ghen|tị} {mỗi|mỗi một} {lúc|chập|chốc|lát|hồi|khi} {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {chẳng|chả|chớ|không} ở bên, {đi|về|chạy|bay|dận} {cùng|đồng|với} gia đình. Em nói muốn {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {đồng cân|chỉ|tiền} là {ngữ|chừng|cữ|dạo|của|thứ|cụm từ} riêng mình. Tôi {hả|đã|thoả|hử|hỉ|hở|hử} nói {yêu|thương} em {mà|nhưng|nhưng mà|song|mà lại} {chẳng|chả|chớ|không} {trạng thái|thể} {bỏ|vứt} vợ và nhất là 2 đứa con được. Em {giận|dỗi|hờn} tôi, {xoay|quay|tảo} lại cái {nghề|nghề nghiệp} ấy. Tôi {thống khổ|đau khổ|khổ cực} {phai|bay|đi} {tìm|kiếm|lùng|tầm|tìm kiếm} {tìm|kiếm|lùng|tầm|tìm kiếm} khắp {nơi|chỗ|chốn} và rồi cũng {tìm|kiếm|lùng|tầm|tìm kiếm} {tốt|đặng|được} em. Em {hả|đã|thoả|hử|hỉ|hở|hử} khóc, xin lỗi, nói {vì|vày|bởi|bởi vì|do|vì chưng|vị} lý {vì|vày|bởi|bởi vì|do|vì chưng|vị} {còn|đang} {nợ|nợ nần} {đồng cân|chỉ|tiền} muốn {phai|bay|đi} {đánh|đả|làm|đả} {trả|giả|hoàn trả|giả|giả|giả} nợ. Một {dò|dọ|lần} nữa {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {đưa|đem|tiễn} 20 triệu đồng, {yêu cầu|đề nghị} em {xoay|quay|tảo} về, {tiếp kiến|tiếp} {tục|tục lệ|trần|trần gian|trần tục|tục tằn|tục tĩu|thô tục} học nghề. Em gật đầu và {đánh|đả|làm|đả} theo {lãi|lời|lời} tôi.

Tuy nhiên, cũng {đồng cân|chỉ|tiền} {tốt|đặng|được} {một|đơn} {thời|thì} {phòng|buồng|gian|ngừa|phòng chống} em lại {phai|bay|đi} {đánh|đả|làm|đả} lại ở {một|đơn} {tỉnh|tỉnh giấc} khác. Em nói {vì|vày|bởi|bởi vì|do|vì chưng|vị} {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {chẳng|chả|chớ|không} cưới {cho nên|nên|thành ra|thành thử} em {chẳng|chả|chớ|không} {trạng thái|thể} {đánh|đả|làm|đả} người {tốt|đặng|được} được. Tôi rất {mót|buồn|mắc|bòn} và đau khổ, cũng {giàu|có|nhiều} {dò|dọ|lần} {toan|định} {bỏ|vứt} gia {ách|đình} {để|đặt|đặng} {đến|tới|tới|tới} {cùng|đồng|với} em {mà|nhưng|nhưng mà|song|mà lại} {chẳng|chả|chớ|không} {đánh|đả|làm|đả} được. Khi {ngó|để ý|nhìn|dòm|trông} 2 đứa con {thơ dại|ấu thơ|thơ|thơ ấu} {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {chẳng|chả|chớ|không} thể, {chẳng|chả|chớ|không} đủ {dũng cảm|anh dũng|can đảm|gan dạ} {để|đặt|đặng} {đánh|đả|làm|đả} {điều động|điều} đó.

Tôi {còn|đang} {phai|bay|đi} {công|đánh|tiến đánh} {tác|gộ} rất xa, em ở nhà và {hãy|vẫn|hẵng} {tiếp kiến|tiếp} {tục|tục lệ|trần|trần gian|trần tục|tục tằn|tục tĩu|thô tục} {phai|bay|đi} {đánh|đả|làm|đả} "vợ thiên hạ". Tôi {hả|đã|thoả|hử|hỉ|hở|hử} {dạy bảo|bảo ban|dạy dỗ|khuyên bảo} đủ đường, nói sẽ {dẩu|chẩu|chu|giảu} {gấp|cấp} 2-3 triệu/tháng {đến|tới|tới|tới} {lúc|chập|chốc|lát|hồi|khi} em học {xong|đoạn|xong xuôi} {nghề|nghề nghiệp} {phai|bay|đi} làm, {mà|nhưng|nhưng mà|song|mà lại} em {chẳng|chả|chớ|không} nghe. Em nói {vì|vày|bởi|bởi vì|do|vì chưng|vị} {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {chẳng|chả|chớ|không} {đến|tới|tới|tới} được, {chẳng|chả|chớ|không} {cho|biếu|tặng} em danh phận {cho nên|nên|thành ra|thành thử} em muốn quên tôi, muốn {phai|bay|đi} {đánh|đả|làm|đả} {để|đặt|đặng} {tìm|kiếm|lùng|tầm|tìm kiếm} tiền.


Tôi rất {mót|buồn|mắc|bòn} {mà|nhưng|nhưng mà|song|mà lại} {chẳng|chả|chớ|không} biết {phải|giả dụ|giá như|nếu} {đánh|đả|làm|đả} sao. Thực {bụng|dạ|dạ|lòng} {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {hãy|vẫn|hẵng} rất yêu, {thương xót|thương|xót thương} và {nhé|nghe|nghen|nhá|nhớ|nghe|nghen|nhớ|nhá|nghe|nghen|nhá|nhớ} {canh|gác|cô} ấy. Muốn {canh|gác|cô} ấy {giàu|có|nhiều} {cuộc|cá|cược} sống {tốt|đặng|được} {đẹp|xinh} hơn {mà|nhưng|nhưng mà|song|mà lại} {chẳng|chả|chớ|không} biết {phải|giả dụ|giá như|nếu} {đánh|đả|làm|đả} cách nào. Xin tòa {biên soạn|soạn} và {mọi|man di|mọi rợ} người {cho|biếu|tặng} {tôi|trui|mình|tao|tớ|tui} {lãi|lời|lời} khuyên.


Phong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét